Công ty Boeing của Mỹ đã hoàn thành vòng thử nghiệm đầu tiên của biến thể bom tấn công chính xác mới nhất, được gọi là JDAM-ER.
JDAM-ER
được phát triển cùng với đối tác Australia, kit bom có cánh JDAM-ER đã
hoàn thành vòng kiểm tra đầu tiên trong đường hầm gió ở Mỹ và là một
bước tiến gần hơn để sản xuất và đưa vào phục vụ trong Lực lượng Không
quân Hoàng gia Australia (RAAF).
Sự ra đời của JDAM
Trong
Thế chiến thứ 2, các cuộc tấn công của máy bay ném bom thường xuyên sử
dụng cách thả bom theo kiểu ngắm và nhả trực tiếp. Điều trớ trêu là hầu
hết số bom được thả xuống đều không phát nổ để phá hủy được những mục
tiêu trong tầm ngắm do trong quá trình rơi xuống bom phải chịu nhiều tác
động bởi tốc độ và quán tính của máy bay.
Trọng lượng bom và
gió ảnh hưởng lớn tới khả năng đánh trúng mục tiêu và không có cách nào
để thả bom chính xác, chỉ nhờ sử dụng máy ngắm mục tiêu.
Trong
suốt thời kỳ Chiến tranh Lạnh, hai cường quốc Liên Xô và Mỹ đã bắt đầu
thay đổi công nghệ dẫn đường cho các loại bom sử dụng công nghệ camera
truyền hình, laser, điều khiển vô tuyến và các thiết bị khác...
Tuy
nhiên, các công nghệ này vẫn cực kỳ tốn kém chi phí và hay thay đổi. Vì
vậy, cho tới cuộc chiến Vùng Vịnh năm 1991, hầu hết những loại bom tham
chiến vẫn còn là bom không điều khiển (còn gọi là bom ngu).
Sau Chiến tranh Vùng Vịnh, các loại vũ khí không đối
đất đã bộc lộ một số nhược điểm. Độ chính xác của các loại bom không
điều khiển rất kém khi thả từ độ cao trung bình và độ cao lớn. Còn với
các loại vũ khí có điều khiển, điều kiện thời tiết xấu cũng gây cản trở
làm giảm hiệu quả đáng kể.
Lầu Năm Góc nhận ra, họ cần có một
loại vũ khí không - đối - đất/biển để có thể đáp ứng được tất cả những
điều kiện trong một cuộc chiến tranh độ chính xác cao.
Trong
thập kỷ này, các nhà thầu của Quân đội Mỹ đang làm việc để lấp đầy
khoảng trống này. Kết quả là Boeing cho ra đời bom JDAM.
Về bản chất, JDAM không phải là vũ khí mới nhưng là
loại bom câm "thông minh" hơn. JDAM mang những đặc điểm của một loại bom
tiêu chuẩn, sử dụng những cánh vây điều khiển và hệ thống định vị GPS
để tấn công mục tiêu chính xác với sai số vòng tròn bán kính 13m.
Ngoài
ra, giá của bom khá rẻ, khoảng 27.000 USD một đơn vị. Vì vậy, bom JDAM
được sản xuất lên tới con số 238.000 quả và được quân đội của 26 nước
khác nhau sử dụng.
Tuy nhiên, bom JDAM còn nhược điểm chưa loại
bỏ hoàn toàn khả năng chống nhiễu, đặc biệt là nhiễu GPS làm cho nó bị
chệch hướng mục tiêu.
Tấn công ngoài tầm phòng không
JDAM-Extended
Range (JDAM-ER) của Boeing là biến thể mới nhất, được thiết kế để sử
dụng cho loại bom 500 pound (226,79 kg) của Không quân Australia.
Khác
biệt giữa JDAM-ER và JDAM tiêu chuẩn là nó có cánh mở rộng và cho phép
bay lượn tăng gấp 3 lần tầm bay ban đầu, từ 15 hải lý (28 km) tới 40 hải
lý (64,73 km).
Do đó, không đòi hỏi phi công phải hạ thấp máy
bay để tìm mục tiêu và có thể thả bom từ độ cao an toàn, ngoài tầm bắn
của hầu hết các loại tên lửa phòng không hiện nay.
Thiết kế theo kiểu module của JDAM-ER cho phép dễ
dàng nâng cấp công nghệ và các tùy chọn như cải tiến cảm biến laser, khả
năng miễn dịch với nhiễu GPS và một cảm cảm biến radar khí tượng cũng
có thể được bổ sung vào bên trong.
"Bằng cách chuyển tiếp công
nghệ từ nguyên mẫu sang sản xuất, Quân đội Australia sẽ có thể tiếp tục
làm giảm nguy cơ cho các nhân viên của họ trong các hoạt động, cho phép
phi công RAAF tham gia tấn công các mục tiêu của họ từ ngoài tầm hệ
thống phòng không của đối phương", ông Jason Clarem, trưởng ban trang bị
quốc phòng Australia nói.
"Những cải tiến của JDAM-ER sẽ tăng
cường khả năng cho RAAF để tấn công được nhiều mục tiêu hơn mà không cần
phải thực hiện nhiều phi vụ", ông nói.
Những kit bom JDAM-ER đầu tiên được lên kế hoạch bàn giao cho Không quân Australia vào đầu năm 2015.