| 
  Ở
 phương Đông, các kiều nữ Trung Quốc và Nhật Bản dùng bột gạo để tạo làn
 da trắng mịn. Họ cạo lông mày và nhuộm răng đen hoặc vàng bằng lá móng.
 Ở Hy Lạp 1.000 năm trước Công nguyên, làn da trắng 
màu sứ cũng được ưa chuộng. Người Hy Lạp trát phấn hoặc bột chì màu 
trắng lên mặt. Phụ nữ dùng son môi bằng đất sét màu nâu vàng trộn với 
bột sắt đỏ.  Tại Rome 100 năm sau Công nguyên, nhà triết học 
Platus viết: “Phụ nữ không tô vẽ giống như thức ăn không cho muối”. Phụ 
nữ thường đắp mặt nạ là hỗn hợp bột lúa mạch và bơ, bôi móng tay làm từ 
mỡ và máu.  Thời gian trôi qua, nhiều loại hình sơ khai của mỹ 
phẩm được con người tìm tòi sáng tạo và sử dụng rộng rãi khắp châu Âu và
 phương Đông, hai nền văn minh lớn của nhân loại. Thế kỷ 14, nước Anh 
triều đại Elizabeth coi nhuộm tóc đỏ là mốt. Phụ nữ vẫn rất yêu thích 
làn da trắng như tuyết. Họ bôi lòng trắng trứng gà lên mặt. Để ngăn chặn
 nếp nhăn, trước khi đi ngủ, họ đắp mặt nạ bằng những lát thịt bò tươi. 
  Thế kỷ 15-16 ở châu Âu, mỹ phẩm chỉ được sử dụng bởi 
tầng lớp quý tộc. Italy và Pháp là hai trung tâm sản xuất mỹ phẩm lớn 
nhất. Người Pháp đạt nhiều bước đột phá trong chế tạo mỹ phẩm và nước 
hoa bằng cách pha trộn nhiều loại nguyên liệu. Tuy nhiên, mỹ phẩm cũng 
là “kẻ sát nhân” giấu mặt bởi chì và thạch tín trong thành phần của nó 
gây nhiều trường hợp ngộ độc.  Thế kỷ 17-18, mọi người đều dùng mỹ phẩm, trừ tầng 
lớp nghèo nhất xã hội. Màu son đỏ được ưa chuộng vì nó tượng trưng cho 
sức khỏe, hạnh phúc và giàu có.  Thế kỷ 19, người Pháp lại dẫn đầu trong cuộc 
cách mạng làm đẹp. Họ phát minh ra nhiều chất hóa học thay thế hương 
liệu thiên nhiên. Oxit kẽm được sử dụng phổ biến trong phấn 
thoa mặt, thế chỗ cho chì và đồng nhiều độc tố trước đây. Tuy nhiên, 
nhiều nguyên liệu có hại cho sức khỏe vẫn tiếp tục hiện diện trong mỹ 
phẩm như chì, antimony sulphit trong phấn mắt, thủy ngân sulphit trong 
son môi…Cái giá cho sắc đẹp quả là đắt.  Năm 1920, nước Mỹ vươn lên nhanh chóng trong việc sản
 xuất và tiêu thụ mỹ phẩm. Phụ nữ vứt bỏ phong cách Victoria nhợt nhạt 
để ăn vận theo mốt và trang điểm thật rực rỡ bởi “đẹp là hái ra tiền”. 
Năm 1927, thuốc nhuộm tóc được chế tạo lần đầu tiên mang lại mái tóc dợn
 sóng mơ ước cho phái đẹp.  Năm 1930, các ngôi sao điện ảnh Mary Pickford, Theda 
Bara, Jean Harlow mở đầu phong cách trang điểm mới. Làn da trắng như 
tuyết bị truất ngôi nhường chỗ cho làn da rám nắng sành điệu kiểu 
Hollywood.  
 
    
        Năm 1935, hãng Max Factor tung ra mỹ phẩm đóng bánh, tiện dụng 
mang đi xa. Chưa bao giờ việc trang điểm lại thuận tiện cho phái đẹp như
 lúc này.
            |  |  
            | Sản phẩm của hãng Max Factor |  Thập niên 50-60 chứng kiến sự phát triển vượt bậc của
 công nghiệp mỹ phẩm. Chiến tranh thế giới kết thúc, xã hội ổn định, nhu
 cầu làm đẹp của quý bà quý cô là mảnh đất màu mỡ cho các hãng mỹ phẩm 
như Helena Rubinstein, Estée Lauder, Revlon…Thị trường mỹ phẩm đa dạng, 
nhộn nhịp với dầu làm nâu da, nước hoa, lông mi giả, bút nước kẻ mắt. 
Truyền hình, báo chí tràn ngập quảng cáo sản phẩm làm đẹp.  Đến thập niên 80, công nghiệp sản xuất mỹ phẩm đã đạt
 đến doanh thu khổng lồ 20 tỷ USD mỗi năm. Từ đó đến nay, mỹ phẩm luôn 
là lĩnh vực đầu tư nhiều lợi nhuận nhất. Hàng loạt nhãn hiệu lớn nhỏ ra 
đời từ Âu sang Á. Ta có thể mua mỹ phẩm thật dễ dàng: ở shop độc quyền, 
siêu thị, trung tâm thương mại, Internet…Bước ra phố là gặp ngay các cô 
nàng mắt xanh môi đỏ. Có thể khẳng định rằng, phụ nữ ngày nay không thể 
sống thiếu mỹ phẩm, nhưng sử dụng thế nào để bản thân đẹp hơn lại là 
điều không dễ.  |