Hai
địa điểm này đều có chứa những ụ đất không bình thường. Một trong số đó
nằm ở vùng thượng Ai Cập, cách thành phố Abu Sidhum 12km dọc theo sông
Nile với bốn mô đất khá lớn hình tam giác, trong đó 2 mô rộng khoảng 76
mét, 2 mô còn lại nhỏ hơn, rộng hơn 30 mét, nhà khảo cổ học Angela Micol
cho biết.
Địa điểm thứ hai gồm một mô đất bốn cạnh rộng khoảng
45 mét và 3 gò đất khác nhỏ hơn. (Ảnh: Angela Micol)
Chúng được bố trí khá rõ ràng, kéo dài
gần 190 mét - gấp ba lần kích thước một đại kim tự tháp, có sự đối xứng
một cách kỳ lạ theo hình tam giác tuy đã bị xói mòn theo thời gian. Đặc
biệt, khi phóng to ở phần đỉnh của vật hình tam giác đó, các nhà khoa
học nhận thấy 2 vòng tròn rộng 6 mét xuất hiện gần như ở trung tâm tam
giác.
Cách đấy khoảng 145km về phía bắc gần ốc
đảo Fayoum, phức hợp kim tự tháp thứ hai gồm một mô đất bốn cạnh rộng
hơn 45 mét - kích thước bất thường so với những mô đất thông thường và
rất giống hình kim tự tháp khi nhìn từ trên cao. Xa hơn 2,5km về phía
đông nam thành phố cổ Dimai là 3 gò đất khác nhỏ hơn, tạo nên sự liên
kết chéo thường thấy ở tập hợp kim tự tháp trên cao nguyên Giza. “Màu sắc tối cùng thành phần cấu tạo có sự tương đồng với các bức tường vốn được xây dựng từ đá và gạch bùn ở Dimai”, nhóm nghiên cứu nhận định.
Thành lập vào thế kỷ thứ 3 trước Công
nguyên dưới triều đại vua Ptolemy II Philadelphus (năm 309 trước CN -
năm 246 trước CN), Dimai được bao quanh bởi bức tường gạch bùn cao 10
mét, dày 5 mét, ở đó có một ngôi đền bằng đá đã đổ nát là nơi thờ thần
cá sấu Soknopaios. Còn gọi là Dimeh al-Siba hoặc Dimeh Lions, Dimai đạt
đến đỉnh cao của sự phát triển vào thế kỷ thứ nhất và thứ hai sau công
nguyên với một tuyến đường thương mại rất lớn. Nó bắt đầu bị bỏ rơi và
quên lãng trong khoảng giữa thế kỷ thứ ba.
Theo Micol, những gì còn sót lại ở cả hai khu vực này chính là bằng chứng về kim tự tháp “bị mất tích”
mà nhà Ai Cập học Nabil Selim vẫn đang tìm kiếm. Selim là người từng
cho rằng có sự tồn tại của kim tự tháp Sinki tại Abydos và Dry Moat
quanh phức hợp kim tự tháp Step ở Saqqara. Ngoài ra, Micol cũng tin
tưởng việc sử dụng hình ảnh hồng ngoại sắp tới sẽ giúp các nhà khoa học
xem xét ở mức độ chi tiết hơn.