Công trình sáng chế “miệt vườn” này đã được Trung ương Đoàn trao giải thưởng sáng tạo trẻ năm 2011.
“Sáng chế” để giúp bà con quê nghèo
Vì gia đình nghèo nên anh Thành phải
nghỉ học khi mới hết lớp 9. Rời ghế nhà trường, anh quyết định lên
TP.HCM học nghề kiếm sống. 16 tuổi, anh chọn học nghề làm cửa sắt. Sau
bảy năm kiên trì học rành nghề, năm 1999 anh trở về quê biển Bình Đại
lập nghiệp và lập gia đình.
Nghề làm cửa sắt ở quê không đủ sống,
anh chuyển sang chạy xe ba gác mướn. Rồi năm 2007 anh phải chuyển nghề
khác vì Chính phủ cấm xe ba gác, tự chế. Anh Thành đi học lái xe và sống
bằng nghề lái xe tải chở hàng cho các cửa hàng tạp hóa trong huyện.
Anh Trần Thanh Thành (trái) điều chỉnh quạt gió trên nóc nhà - (Ảnh: H.T)
Mặc dù bận bịu mưu sinh nhưng anh Thành
vẫn thường xuyên tham gia sinh hoạt Đoàn tại địa phương. Năm 2011 nghe
xã đoàn thông báo Trung ương Đoàn phát động cuộc thi sáng tạo trẻ, anh
lẳng lặng về nhà suy nghĩ làm cái gì đó để dự thi. Cuối cùng anh quyết
định làm máy phát điện gió (phong điện) vì quê biển của anh rất nhiều
gió nhưng lại thiếu điện. “Nếu sáng chế thành công có thể giúp những
hộ dân vùng sâu, vùng xa chưa có điện lưới quốc gia có điện thắp sáng,
cho các em nhỏ học bài” - anh Thành chia sẻ.
Hỏi vì sao chỉ mới học lớp 9 nhưng anh dám làm chuyện rất khó, đòi hỏi phải học hành đàng hoàng như vậy, anh Thành cười xòa: “Tôi
nhớ một lần chạy xe đạp điện bình điện hết đột ngột. Thế là tôi phải
đạp để đi tiếp. Đạp một hồi thì thấy bình điện được sạc, không đạp xe
cũng chạy được một đoạn. Từ đó tôi nghĩ có thể dùng sức gió để làm ra
điện”.
“Cối xay gió” vùng ven biển
Để tạo ra chiếc máy phong điện này, anh
Thành tận dụng những phế liệu như: sắt vụn để làm cánh quạt; đuôi lái
gió, tuốcbin thì anh mua lại từ những chiếc xe điện bị hư nên chi phí
không nhiều.
Vì là dân tay ngang nên việc sáng chế
của anh Thành gặp không ít khó khăn, mất khá nhiều thời gian. Anh bảo cứ
vài ngày là bị vợ... cằn nhằn vì anh bày đống “phế liệu” ngổn ngang trong nhà. Mỗi lần như thế anh chỉ phì cười, xuống nước năn nỉ vợ. Chị Băng Uyên, vợ anh, nói: “Hai
vợ chồng đi làm tối ngày mệt gần chết, vậy mà vừa về tới nhà là ổng lao
vào đống sắt vụn làm máy phát điện gió. Tôi chỉ lo ổng làm việc quá
sức, hôm sau không chạy xe nổi”.
Cuối cùng máy phát điện gió của anh cũng
hoàn thành. Chiếc quạt bốn cánh có đuôi lái, mỗi cánh dài 80cm, bề rộng
cánh quạt chừng 30cm. Bộ cánh quạt này nối với tuốcbin, bình ắcquy,
biến thế đổi điện một chiều thành điện xoay chiều; sau đó nối với bóng
đèn điện thắp sáng. Máy phát điện gió tại nhà anh đủ cấp điện cho toàn
bộ bóng đèn thắp sáng trong nhà. Ban ngày còn sử dụng được cho tủ lạnh. “Đôi
lúc điện cũng không ổn định lắm và tôi đang dần hoàn thiện để có thể
lắp đặt cho các hộ dân khác trong khu vực và cả những nơi không có điện”
- anh nói.
Theo anh, chỉ cần có “gió lay ngọn cây”
thường xuyên là đủ tạo ra dòng điện. Những vùng ven biển thế này gió
quanh năm nên thuận tiện cho việc lắp đặt hệ thống phong điện, tính hết
các thiết bị, bình ắcquy thì khoảng 10 triệu đồng. Anh Thành cho biết:
“Hiện có nhiều người trong xã đặt hàng làm máy phát điện gió nhưng tôi
chưa nhận lời. Việc này cần phải có cơ sở cơ khí chuyên gia công cánh
quạt cho đồng đều, thậm chí cần cơ quan chuyên môn hỗ trợ để hoàn thiện
nữa. Tôi chỉ mới làm thử nên còn nhiều khuyết điểm lắm”.