"Đọc mà ko hỉu gì hít "
Cu Trung lại gửi thư về. Thằng này chỉ được cái... có hiếu, từ ngày ra thành phố học Đại học đến nay không tháng nào nó không gửi thư về hỏi thăm tình hình bố mẹ, anh em, hàng xóm. Thư trước nó còn nhắc sẽ không quên mua búp bê cho cái Hĩm con chị Cả nữa.

Sau bữa cơm chiều, cả nhà ngồi quanh tích trà xanh nóng để nghe con bé Hĩm đọc thư của cậu Trung. Nó mới học lớp 3 nhưng đọc cứ gọi là rành mạch, rõ ràng chả kém mấy cô phát thanh viên trên cái ti vi “Vờ Tờ Vờ” trung ương, bà Tuất hàng xóm có lần khen như vậy.

Ấy vậy mà lần này ngay từ đầu thư chị Cả đã phải nhắc nó:

- Cậu viết “con nhận được thư bố gửi rồi” sao con lại đọc là “rùi”?

- Nhưng cậu viết là “rùi” mà - cái Hĩm đưa thư cho mẹ nó xem.

Ừ nhỉ, chị Cả nhìn nét chữ rất rành rọt của em trai, nó là đứa viết đẹp và tính cẩn thận nổi tiếng ở thôn Thượng này, không thể có chuyện viết sai lỗi chính tả được, nhưng tại sao nó lại viết như vậy? Chị thoáng phân vân rồi đưa thư cho con gái:

- Thôi, con đọc tiếp đi...

Trong thư còn thêm rất nhiều từ mà cả nhà cứ ngỡ con bé Hĩm đọc sai, dù lần nào nó chìa thư cho cả nhà xem thì đều đúng là cậu nó viết như vậy. Ông Mậu, bố Trung ngồi im không có ý kiến gì, nhưng cả nhà rất phân vân khi nghe những từ rất xa lạ trong thư, như: “cô giảng mà không hỉu gì hít”; “thầy dạy môn mới rất đẹp chai”...

Đến đoạn cậu ta kể có lần xem ti vi thấy quay cảnh lễ hội rước thần của thôn Thượng thì thích quá hét ầm lên, nhưng vì trong thư viết “thích wá” nên con bé Hĩm cứ ậm ừ mãi không đọc được bèn hỏi ông, cả nhà luận một lúc cũng đoán ra là chữ “quá”!

Cả nhà, mỗi người một ý kiến, người nói thương thằng Trung học nhiều lú lẫn! Người bảo nó vào Đại học không được học môn chính tả nên thui chột khả năng viết... Cuối cùng, chị Cả nói:

- Chắc thằng Trung trọ học ở ngoại thành thành phố nên nhiễm một số từ địa phương ở đó!

Ông Mậu trầm ngâm một lúc rồi nói với vẻ mặt đăm chiêu:

- Không thể nhiễm từ địa phương nhanh như vậy được, vả lại thường chỉ nhiễm trong khi nói chứ ít khi nhiễm trong cách viết. Nhưng đài báo đã nói có một nơi đang làm cho học trò khi viết bị nhiễm “từ địa phương” của nó rất nghiêm trọng. Nhất là những đứa vừa ra khỏi lũy tre làng rất dễ nhầm lẫn, tưởng đó là mốt của dân thành phố nên vô tình bắt chước. Không hiểu sao người ta chưa thực sự xem việc đó là một thảm họa để đưa ra cách đối phó.

- Đó là địa phương nào vậy ông? - Bà Mậu hỏi.

- Nó là thôn... Chát, xã... On-lai, huyện... In-tơ-nét!

Ông Mậu đọc rất rành mạch từng từ, rồi ông lẩm bẩm: “Tết con Rồng này phải nhắc nhở thằng Trung...”!

(Nguồn: 24h.com.vn )