Theo cảnh báo của Cơ quan Không gian Đức DLR, kính viễn vọng ROSAT nặng 3 tấn có thể “tiếp đất ở bất cứ đâu trong khu vực từ vĩ tuyến 53 độ Bắc đến 53 độ Nam”. Khả năng rơi trúng người là 1/2000, cao hơn nhiều so với vệ tinh UARS hồi tháng trước.
Ngoài ra, do kết cấu chống nhiệt đặc thù
của ROSAT, khi va chạm với bầu khí quyển, nhiều mảnh vỡ của vệ tinh sẽ
có thể sống sót vượt qua “tường lửa” để tiếp tục lao xuống đất. Trong đó, đáng ngại nhất chính là tấm gương chống nhiệt nặng 475kg.
Tiến sĩ Ian Griffin của Hiệp hội các
Trung tâm Khoa học và Khám phá Anh cho biết, khí quyển trái đất sẽ làm
giảm tốc độ rơi của vệ tinh một cách đáng kể. Bên cạnh đó, hầu hết các
vệ tinh khi rơi xuống Trái đất sẽ bị nhiệt độ cao thiêu rụi trong chớp
mắt.
Nguyên nhân khiến cho giới khoa
học rất khó dự đoán địa điểm rơi của vệ tinh là vì mật độ của bầu khí
quyển ở các khu vực khác nhau cũng khác nhau, do đó ma sát cản cũng muôn
vẻ.
Chỉ cần đoán sai thời điểm rơi một vài
phút là vệ tinh đã có thể đáp xuống địa điểm cách nơi dự đoán tới hàng
trăm km, do vận tốc rơi là cực lớn.
“ROSAT không có hệ thống điều khiển
từ xa nên con người không thể thay đổi quỹ đạo hay hướng rơi của nó.
Thời gian rơi và địa điểm rơi cũng không thể dự đoán chính xác. Hiện
tại, chúng ta chỉ có thể ước lượng thời gian rơi với sai số cộng/trừ hai
ngày”, Tiến sĩ Griffin chia sẻ với Daily Mail.
Trước đó, Trung tâm Không gian Đức cảnh báo có khoảng 30 mảnh vỡ với tổng trọng lượng 1,6 tấn có thể đáp xuống bề mặt Trái đất.
ROSAT được phóng lên không gian vào ngày
1/6/1990 trong một sứ mệnh dự định kéo dài 18 tháng. Tuy nhiên, nó đã
hoạt động trong hơn 8 năm trước khi chính thức tắt nguồn vào ngày
12/2/1999.
Xét về mặt kích thước, ROSAT nhỏ hơn rất
nhiều so với trạm không gian MIR nặng 135 tấn của Nga (rơi xuống Trái
đất năm 2001). Mir đã rơi xuống Nam Đại Tây Dương bởi hai phần ba diện
tích bề mặt Trái đất là biển.