Những người từng chứng
kiến khoảng khắc lịch sử của ngành hàng không vũ trụ Mỹ cho rằng chuyện
trở lại mặt trăng còn khả dĩ hơn là đáp phi thuyền lên một tiểu hành
tinh có chu kỳ bất định nào đó. Tuy nhiên, nhiều bộ óc của NASA thật sự
phấn khích trước mục tiêu này, với lập luận rằng sự tồn tại của nền văn
minh nhân loại phụ thuộc vào chuyện đó. Tiểu hành tinh là một tảng đá
khổng lồ xoay quanh mặt trời, giống trái đất. Và một ngày nào đó nó có
thể đâm sầm vào hành tinh xanh, như dự đoán trước nay của giới chuyên
gia.
Khó khăn chồng chất
Việc gửi người lên tiểu hành tinh chẳng dễ như trong bộ phim
Armageddon do tài tử Bruce Willis thủ vai chính vào năm 1998. Bạn chẳng
thể nào hạ cánh trên một tiểu hành tinh vì sẽ bị tống ra ngoài không
gian ngay sau đó, do nó không có trọng lực. Dù có cắm thẳng phi thuyền
lên bề mặt thiên thạch, các phi hành gia cũng khó lòng đặt chân lên mặt
đất nếu không muốn bị trôi ngay ra ngoài.
NASA đang vắt óc nghĩ đủ cách để giữ được phi hành gia trôi lềnh bềnh
ngay trên bề mặt tiểu hành tinh, từ ba lô phản lực, dây xích, dây nhảy
bungee, lưới đến mạng nhện. Phi thuyền triển khai trong sứ mệnh này phải
pha trộn giữa kiểu phi thuyền trong loạt phim Star Trek và thiết bị dò
tìm đáy biển sâu với những cánh tay robot càng cua. Mục tiêu quan trọng
nhất là làm sao cắm được tàu không gian lên bề mặt tiểu hành tinh; chiếc
tàu phải nhỏ để dễ dàng di chuyển, cũng như vẫn đủ chỗ cho các phi hành
gia trụ được từ 1 đến 2 tuần hoặc hơn.
Tính toán mới đây cho thấy phải mất khoảng nửa năm để đến được các
tiểu hành tinh gần nhất. Tuy nhiên, hệ thống phản lực cho chuyến du hành
dài ngày như vậy trong vũ trụ vẫn chưa được hoàn thiện. Để có thể cung
cấp đủ năng lượng cho hoạt động của phi thuyền, cần phải lắp tấm bản
rộng cỡ một sân bóng đá mới đủ thu thập năng lượng mặt trời. Tàu du hành
cũng phải thỏa được điều kiện bảo vệ những phi hành gia khỏi các tia
nguy hiểm từ mặt trời lẫn vũ trụ. Tất cả những điều trên đồng nghĩa với
việc NASA sẽ buộc thiết kế một hệ thống liên kết chặt chẽ như một Trạm
không gian quốc tế thu nhỏ. Chưa hết, việc chọn được điểm tập kết thích
hợp cũng là một thách thức khó nuốt của chương trình này. Và mọi việc
phải xong đâu đấy vào năm 2025 theo lệnh của Tổng thống Mỹ Barack Obama.
Sứ mệnh ngăn chặn thảm họa
Bất chấp những khó khăn trên, không khó hiểu tại sao NASA vẫn cố công
đạt được mục tiêu mới đến vậy. Cơ quan này đã gửi tàu nghiên cứu tiểu
hành tinh trong nhiều năm, và thậm chí còn đáp lên một tiểu hành tinh
cách đây gần 10 năm. Hồi tuần rồi, một phi thuyền thăm dò đã bắt đầu
xoay quanh một tiểu hành tinh khổng lồ tên gọi Vesta,
nằm xa còn hơn cả sao Hỏa. Bên cạnh đó, trong khi sứ mệnh gửi người lên
sao Hỏa rất khó thực hiện mà lại tốn kém, việc hạ cánh lên tiểu hành
tinh có ý nghĩa lớn hơn nhiều. Ngoài việc nghiên cứu được sự hình thành
hệ Mặt trời, chuyện đặt chân lên tiểu hành tinh có thể ngăn chặn được
nguy cơ khủng khiếp, khi cứ mỗi 100 triệu năm lại có một tiểu hành tinh
đường kính gần 100 km va vào trái đất. Nếu nghiên cứu được cặn kẽ, các
chuyên gia hy vọng có thể đổi hướng đi của nó, tránh thảm họa diệt vong
cho địa cầu.
NASA hứa hẹn sẽ đưa ra mẫu thiết kế tên lửa đẩy cần thiết vào cuối hè
này, và Quốc hội Mỹ đã ra lệnh xây dựng chúng vào năm 2016. Hiện mọi hy
vọng đều đổ dồn vào tàu thăm dò vũ trụ mới là Orion, đã tiêu tốn hơn 5
tỉ USD đầu tư, để đưa phi hành đoàn lên không gian. Và khi đó NASA cũng
mới đi được nửa chặng đường.