Tàu sân bay cùng nhóm tác chiến đi cùng là “cỗ máy chiến tranh khổng
lồ”, biểu tượng cho sức mạnh kinh tế, chính trị, quân sự của quốc gia sở
hữu nó.
Theo một số nguồn tin, Hải quân Phillippine muốn mua tàu sân bay để bảo
vệ chủ quyền biển đảo trước những động thái cứng rắn của Trung Quốc.
Liệu Philippines đủ khả năng vận hành siêu vũ khí này?
Không đủ ngân sách
Đầu tư một tàu sân bay hạng nhẹ hoặc hạng trung thì số tiền mà
Phillippines phải bỏ ra cũng không hề nhỏ chút nào (có thể lên đến vài
tỷ USD).
Theo nguồn tin, Phillippines muốn mua tàu sân bay hạng nhẹ Principe de
Asturias đã qua sử dụng từ Tây Ban Nha. Tuy mới chỉ dừng hoạt động vài
tháng nhưng việc vận hành trở lại đòi hỏi cần được tân trang và hiện đại
hóa trang bị. Chi phí bỏ ra cho việc này là không hề nhỏ, có thể lên
đến tiền tỷ USD.
Mua được tàu sân bay đã khó, duy trì hoạt động còn khó hơn. Hàng năm,
Hải quân Mỹ trung bình phải chi cho mỗi tàu sân bay 450 triệu USD kinh
phí hoạt động, chưa tính tới các hỏng hóc hay phát sinh ngoài dự kiến.
Con số ngân sách này gần bằng 50% ngân sách quốc phòng hàng năm của
Philippines.
Việc mua và vận hành tàu sân bay ngốn chi phí khổng lồ.
Theo một số nguồn tin, ngân sách quốc phòng năm 2011 khoảng 1,08% GDP
khoảng(1,10 tỷ USD), các năm sau có thể hơn nhưng cũng không quá lớn.
Như vậy ngân sách quốc phòng hàng năm của Philippines không đủ khả năng
để duy trì hoạt động của tàu sân bay trừ khi họ tăng mạnh ngân sách cho
quốc phòng.
Một thực tế là những quốc gia có hạm đội tàu sân bay hoạt động đều thuộc
Top những nước có ngân sách quốc phòng cao nhất thế giới. Theo thống kê
của Viện Nghiên cứu Hòa bình Quốc tế Stockholm, ngân sách quốc phòng
Philippines năm 2012 đứng thứ 59 thế giới và thứ 6 ở khu vực Đông Nam Á.
Thái Lan là quốc gia Đông Nam Á duy nhất có tàu sân bay nhưng hải quân
nước này chưa bao giờ có hạm đội tàu sân bay đúng nghĩa. Mặt khác, tàu
sân bay Thái Lan đắp chiếu tại cảng nhiều hơn là hoạt động do thiếu kinh
phí dù kinh tế - chính trị - quân sự “ăn đứt” Philippines.
Xét ở góc độ kinh tế, việc đầu tư mua sắm tàu sân bay trong bối cảnh
hiện tại đối với Philippines thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi. Mặc dù
Tổng thống Philippines đã thông báo tăng ngân sách quốc phòng thêm 1,8
tỷ USD nhưng số tiền này sẽ chẳng thấm vào đâu đối với việc đầu tư một
hạm đội tàu sân bay.
Hải quân Philippines có bảo vệ nổi tàu sân bay?
Tàu sân bay được thiết kế để triển khai và thu hồi máy bay. Nó hoạt
động như là căn cứ không quân nổi trên biển. Tàu sân bay cho phép lực
lượng hải quân triển khai không quân ở khoảng cách lớn, không phục thuộc
vào các căn cứ mặt đất.
Tuy nhiên, do đặc thù thiết kế mặt boong lớn làm nơi cất hạ cánh nên con
tàu không được vũ trang mạnh để chống lại mối đe dọa khác. Vì thế, để
tàu sân bay có thể hoạt động an toàn trên biển thì cần một đội tàu hộ
tống hùng hậu, hình thành nên nhóm tác chiến tàu sân bay.
Để bảo vệ hoạt động tàu sân bay cần có đội tàu chiến hùng hậu (tàu mặt nước và tàu ngầm).
Với các tàu sân bay Mỹ, ngoài các tiêm kích trên hạm, nó còn cần sự “bảo
kê” của ít nhất 3 tàu khu trục mang tên lửa điều khiển, 2 tàu tuần
dương mang tên lửa điều khiển, 2 tàu ngầm tấn công hạt nhân hộ tống dưới
nước ở phía trước và phía sau, ít nhất 1-2 tàu hậu cần đi kèm.
Trên thế giới hiện nay chỉ có Mỹ, Nga, Pháp và Anh có nhóm tác chiến tàu
sân bay đúng nghĩa. Tương lai, Ấn Độ và Trung Quốc sẽ là 2 quốc gia
tiếp theo có được khả năng này.
Trong khi đó, Hải quân Philippines được đánh giá thuộc vào hàng lực
lượng yếu nhất khu vực Đông Nam Á. Những tàu chiến của Manila đều thuộc
thế hệ “lão làng” quá tuổi nghỉ hưu, nhưng vẫn phải tiếp tục gồng mình
hoạt động.
Ngoài ra, các loại tàu chiến này đều trang bị vũ khí rất lạc hậu, chỉ có
pháo, không có tên lửa đối không, tên lửa chống tàu. Ngay cả năng lực
tự phòng vệ nước này vốn dĩ đã khó, chưa nói tới vấn đề phải hộ tống tàu
sân bay trước mối đe dọa trên không, trên biển.
Tàu chiến lớn nhất của Philippines hiện tại khó có thể tự bảo vệ nổi
mình trước sức tấn công đối phương, chưa nói tới việc nó bảo vệ tàu sân
bay.
Nếu Manila thực sự muốn sở hữu một tàu sân bay, họ cần phải “tậu” thêm
vài chiếc tàu khu trục, khinh hạm, tàu ngầm để hộ tống cho tàu sân bay.
Trên thế giới hiện nay những tàu khu trục đủ khả năng làm “vệ sĩ” cho
tàu sân bay đều có đơn giá gần cả tỷ USD/chiếc. Đây đều là những tàu
chiến mang tầm chiến lược chỉ bán cho những nước đối tác chiến lược.
Mặc dù là đồng minh của Mỹ, nhưng Manila không phải là đối tác chiến
lược để có thể được hưởng những đặc ân như Nhật Bản, Hàn Quốc. Ngoài ra,
giá trị mỗi tàu vượt quá khả năng hiện có của ngân sách quốc phòng
Philippines.
Xét ở góc độ quân sự, việc Philippines mua tàu sân bay hoàn toàn không
phù hợp với cơ sở hạ tầng quân sự sẵn có của họ, điều đó chẳng khác nào
“râu ông nọ cắm cằm bà kia”. Tàu sân bay là một miếng mồi béo bỡ nếu
không có đội tàu hộ tống đi kèm đủ mạnh.
Nhân sự và đào tạo
Để vận hành tàu sân bay cần có đội ngũ nhân viên hùng hậu và chuyên
nghiệp, Manila sẽ phải đầu tư khá nhiều tiền bạc và nhân lực để đào tạo
vận hành tàu sân bay.
“Tất tần tật” từ thuyền trưởng, nhân viên kỹ thuật, kiểm soát không lưu,
phi công và các nhân viên hỗ trợ khác đều phải được đào tạo một cách
rất bài bản, để tiêm kích có thể hoạt động được trên tàu sân bay đòi hỏi
rất nhiều tiêu chuẩn an toàn cao hơn nhiều so với sân bay trên đất
liền.
Công tác đào tạo đòi hỏi khá nhiều thời gian và đó sẽ thêm một gánh nặng về ngân sách đối với Manila.
Vì lý do trên, dường như thông tin về việc Philippines muốn mua tàu sân
bay có thể chỉ là một sự quan tâm đến các giải pháp trong nhiều giải
pháp để tăng cường sức mạnh quân sự nhằm bảo vệ chủ quyền biển đảo trước
sự bành trướng của Trung Quốc. |