Bàn về vấn đề
này, chuyên gia quân sự Aleksandr Khramchikhin, Phó giám đốc Học viện
nghiên cứu chính trị và quân sự Nga, đã có một bài viết đăng trên trang
mạng Arms-expo. Bài viết này hoàn toàn thể hiện quan điểm của riêng tác
giả.
Dưới đây là nội dung chính của bài viết:
Việc
phát triển tên lửa hành trình là hướng đi đầy triển vọng bởi trên thực
tế chúng có thể vượt qua được bất kỳ một hệ thống phòng không nào (hiện
có rất ít tổ hợp phòng không hiện đại đủ sức chống lại Tomahawk của Mỹ).
Ngày
nay, tên lửa loại này có yêu cầu về độ chính xác được nâng cao (sai số
CEP không được quá 1 m) nên các loại đầu tự dẫn quang phổ được ứng dụng
triệt để.
Thêm vào đó, việc sử dụng đầu tự dẫn quang phổ cũng
loại bỏ được khả năng hỏng hóc trong vận chuyển. Đầu tự dẫn không chỉ
được dùng cho tên lửa hành trình mà được dùng cho toàn bộ các loại vũ
khí có độ chính xác cao.
Từ sau Chiến tranh Lạnh, các nước NATO hạn chế tiến tới không sử dụng
các loại vũ khí không điều khiển. Năm 1991, trong chiến dịch “Bão táp
sa mạc”, khối này sử dụng các loại vũ khí có độ chính xác cao để tấn
công các mục tiêu xác định trước. Kết quả, chiến dịch đã thành công.
Trong
chiến tranh ở Libya, để chống lại Gaddafi, NATO cũng sử dụng vũ khí có
độ chính xác cao. Vậy là, chỉ cần một lượng vũ khí nhất định, không tiêu
tốn quá nhiều nhân lực và vật lực, NATO đã đạt được mục tiêu đề ra.
Vũ
khí có độ chính xác cao đang trở thành biểu tượng của những đội quân
hiện đại, có sức chiến đấu cao nhưng phương pháp tiến hành chiến tranh
của NATO tỏ ra khá dàn trải và rất tốn kém về mặt kinh tế.
Trong nhiều trường hợp, loại vũ khí này thường đắt hơn so với các mục
tiêu của nó (chẳng hạn biến thể tên lửa AGM-65 Maveric mới nhất đắt hơn
so với xe tăng T-55 hay pháo D-30). Dù vậy, việc sử dụng vũ khí có độ
chính xác cao hiện nay vẫn là lựa chọn bắt buộc.
Đạn dược càng
phát triển buộc các máy bay cũng phải phát triển theo. Chẳng hạn, các
loại tiêm kích thế hệ 5 đang gặp khó khăn trong việc định hướng mục tiêu
cho vũ khí. Lý do là vì tiêm kích thế hệ thứ 5 không nên bật trạm vô
tuyến điện trên khoang để đảm bảo yếu tố tàng hình.
Cũng lý do
đó, những chiếc tiêm kích thế hệ 5 phải đặt phần lớn vũ khí trong
khoang. Điều này dẫn tới sự hạn chế về số lượng, kích cỡ và chủng loại
vũ khí. Vì vậy, đối với máy bay tiêm kích thế hệ thứ 4 không nên quan
tâm quá đến khả năng tàng hình của chúng, thay vào đó, nên chú trọng
đến tính cơ động của máy bay (điều có thể dẫn đến việc phải thay đổi lại
cấu trúc máy bay).
Bên cạnh vũ khí, hiện xu thế phát triển các
hệ thống chiến đấu vô tuyến điện cũng đang quan tâm. Các hệ thống này
được sử dụng để tấn công hệ thống vũ khí hoặc điện tử, hay tạo ra các
mục tiêu giả trên màn hình radar.
Phương án này tuy có phức tạp
hơn nhưng lại hiệu quả hơn rất nhiều bởi nó có thể phá hỏng hệ thống
phòng không của đối phương mà không tốn một viên đạn, chưa nói đến các
tên lửa chống radar phức tạp.
Bên cạnh đó, vũ khí laser cũng đang là một xu hướng.
Hiện nay, vũ khí laser có lẽ chỉ thích hợp dùng trên máy bay khi mục
tiêu của nó là máy bay và tên lửa hành trình bởi những hạn chế về trọng
lượng, kích cỡ cũng như sức tiêu tốn năng lượng khủng khiếp của nó. Tuy
vậy, những hạn chế này lại không phải là vấn đề lớn đối với máy bay ném
bom, máy bay vận tải hạng nặng và khí cầu.